Where shes at

My photo
Melbourne, Victoria, Australia
We had the right love at the wrong time

13.7.11

Rainy me.



Mưa.

Mưa rì rầm đua nhau trên mái hiên nhà. Mùa đông buồn bã dù sắp hết cũng cố phủ kín không còn thiếu một ngóc ngách. Hởi thở bây giờ cũng nghe mùi giá buốt........




Khoảng sân phía sau chỉ toàn những thứ đồ cũ kỹ và mệt mỏi, hầu như không có chút khoáng đạt nào của một thứ có chức năng thư giãn trong nhà. Nhiều khi muốn ném một cái nhìn ra ngoài để kiếm chút nhẹ nhõm cũng khó, mà nghĩ thì không biết phải trách cái gì ở cuộc sống này khiến mình rã rời nhiều đến như vậy, thở than nhiều đến như vậy. Không lẽ lại trách cái sân nhà không đủ mộng mơ để mình có một chốn tha hồ thở dài?

Thôi thì quay ngược lại, có trách chỉ trách mình quá đa cảm.


Dù cũng đã một thời gian không đủ dài nhưng không hề ngắn trôi qua, mãi mãi không sao trốn được cái cảm giác cô đơn rất kỳ quặc mỗi lúc trở về nhà ( nhà bây giờ với mình là một khái niệm thực xa vời và diệu vợi làm sao ), mỗi lúc bước chân xuống từ train, từ bus, lúc nào nhìn quanh cũng thấy mình lạc loài, như một con chim  lạc đàn đang dáo dác nhìn quanh......cơ mà còn nhiều thứ phải làm quá, nhiều điều còn đang bỏ dở ở đấy mà nếu mình cắt đứt sẽ khiến quá nhiều con người ở phía sau chới với , đau buồn.



"Đêm mơ Hà Nội
Mùa đông đã sang cong cong queo queo....






mà cong cong queo queo ở Melbourne hu hu "


Nhớ nhà, đặc biệt là những con phố. Bây giờ ở Hà Nội đang nóng lắm, nếu mình có mặt ở đó chắc mình có lẽ cũng chẳng ló mặt ra đường nhiều, ngày qua ngày nằm úp bụng xuống sàn đá ở nhà thở như 1 con cún lười nhắc, thi thoảng chỉ nghếch mắt lên nhìn ra con đường đang bị nắng thiêu đốt. Khó chịu và bải hoải như thế nhưng mùa hè ở nhà đối với mình lúc nào cũng đáng thương nhớ lạ lùng, từ hàng hoa giấy đủ màu mọc chen chúc ở tầng 2 khu nhà tập thể sát ngõ nhà mình, cây bưởi xanh rì mãi không ra quả, mùi gió, mùi buổi chiều, mùi buổi sáng, mùi buổi tối, mùi chờ đợi ăn cỗ bên nhà bà, mùi quả mận căng tròn mẹ không cho mình ăn nhiều vì sợ nóng, mùi chè đậu xanh lúc búc trên bếp thi thoảng mẹ mới nấu vì bố không ăn được nhiều đường....rồi mùi gió ở cái điều hòa nhiệt độ cũ đã 7 8 năm nay phì phò ở phòng ba mẹ mình hay ngủ ké dưới đất....


Mùi nước mắt, mùi ký ức, mùi nỗi đau....những mùa hè chập chờn khổ sở thiếu những giấc ngủ sâu vì tan nát một mối tình cũ đã xa xôi ,bây giờ mình vẫn chưa thể nào quên được, tuy rằng bây giờ có nhắc lại cũng chỉ bàng bạc không hơn gì một câu chuyện thuộc lịch sử nhạt nhòa. Nhiều khi càng nghĩ càng buồn, cho những người đến sau với mình, bởi cũng như một con thỏ đã bị gẫy chân sau khi thoát được một cái bẫy, dễ gì sau này nó sẽ bén mảng đến nơi có con người để kiếm ăn nữa ? Cái chân gẫy vẫn là cái chân gẫy..



Ngoài trời vẫn đang mưa, tiếng mưa rất khẽ, phải thực sự im lặng mới có thể nghe thấy, tí tách 1 2 phút mới có 1 giọt rơi xuống mái hiên. Mùa đông vừa buồn vừa tội nghiệp. Nhưng dù sao mùa đông cũng sắp hết ...



..dù sao mùa đông cũng đã sắp hết.

9.7.11

Mỗi tuần một nỗi buồn

Ngoại trừ tình yêu thì mình thấy, cuộc đời cũng là một đối tượng ai ai cũng biết,ai ai cũng nghe danh, nhưng chưa ai thực sự gặp mặt.

Nghe thì buồn cười, cuộc đời là cái đang dàn trải trước mắt và đương nhiên cũng là cái đã bị bỏ lại phía sau, nhưng có ai đã một lần thực sự gặp mặt cuộc đời của mình? Ai ai cũng mải miết đi tìm một cái đã mất,một cái đang chờ hay một cái còn thiếu,hay khổ sở vì phải đấu tranh với những áp lực vô hình,nhưng tóm lại,chúng từ đâu mà tới.

*Sigh*

Bỏ qua một vài mặc cảm tủn mủn rất chi là con người, thì dạo gần đây mình phải công nhận có quá nhiều đợt sóng không nằm trong dự báo "những sự kiện xấu" xảy ra một cách ồ ập với cái cuộc sống nhạt nhẽo êm đềm  của mình , người xưa nói không bao giờ sai, cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, e là rồi cũng đến lúc đành bất lực để rụng lá gãy cành thì mới được yên thân. Tuy nhiên, một trong những đặc điểm rất dở và cũng rất đáng khâm phục của loài người chính là càng lắm thứ không ra thể thống gì xảy đến một lúc thì những bản tính vững vàng tốt đẹp và những suy nghĩ sáng tỏ dũng mãnh nhất càng được lôi ra, có điều cuộc chiến nào cũng thế, khi đến hồi kết thì nhìn lại, rơi rớt khắp mọi nơi chỉ là những thương đau khó cứu chữa...


* sigh lần 2*

Thôi thở than tới đây là kết thúc, xin được thông báo (với không ai cả!) rằng là mình đã bị nghỉ làm, không phải vì mình làm dở mà vì đã hết việc, các sếp đành ngậm ngùi cho nhân viên về vườn, chính thế mà giờ mình quyết được tự màu mè hóa sự tồn tại ảm đảm của mình bằng việc sẽ blog-post ảnh chụp và ảnh vẽ của mình lên đây,coi như 1 cách tự săm soi sự cố gắng của bản thân và archive những gì mình đã có, hi vọng sẽ có 1 ngày (mà ai cũng biết xa thiệt xa) số lượng những người rủ lòng thương mà follow rồi để lại comment cho cháu nó khỏi tủi thân.



Đây là kẻ mà ai cũng biết, là một kẻ nào đó.

Đặc điểm nhận dạng : mắt híp tịt như một con mèo gọi khách và xà nẹo như một con rắn. Được cái đáng yêu thì không ai bằng và ham ăn một cách dễ thương không thể chịu nổi.


" Vắng anh đời còn ai với ai...lá la là là là la...."